Cảm ơn mẹ đã bên con trong những lần đầu
Nội dung bài viết
Trong suốt hành trình lớn lên và trưởng thành của mình, con luôn có mẹ ở cạnh bên, chỉ bảo điều hay, lẽ phải. Con có được ngày hôm nay, trở thành một người thành công trong công việc, hạnh phúc trong cuộc sống riêng, đều nhờ có mẹ.
Lần đầu xa nhà
Năm 18 tuổi, con nhận được giấy báo trúng tuyển vào ngôi trường mình yêu thích. Đỗ Đại học ở quê mình vẻ vang thật, nhưng nhà mình còn nghèo, thiếu thốn đủ thứ. Con đã định gác lại việc học để ở nhà đỡ đần ba mẹ.
Nhưng ngay khi con nói ra ý định của mình, mẹ lập tức gạt đi. Mẹ bảo, dù nhà mình không có nhiều tiền, ba mẹ cũng sẽ cố gắng để con có thể đi học. Không chỉ là để được bằng bạn bằng bè, con học giỏi, không nên vì hoàn cảnh nhà mình mà bỏ lỡ tương lai.
Ngày con nhập học, mẹ đóng cửa tiệm, tạm dừng hết mọi công việc. Mấy sào ruộng, đàn vịt ở quê, cái tivi cả nhà vẫn xem hàng ngày đã bán. Mẹ cầm theo toàn bộ số tiền nhà mình có được, vượt đường xa đưa con lên thành phố. Giữa cái nắng gắt của mùa hè, hai mẹ con cùng đi nhập trường, cùng đi tìm nhà trọ, đi tới lui từ đầu này tới đầu kia thành phố. Mẹ lại dặn dò con phải chi tiêu làm sao, sống phải cẩn thận như thế nào, phải dè chừng kẻ xấu, sợ con bỡ ngỡ bị người ta lừa mất. Đến khi đã lo xong đầy đủ, mẹ mới tạm yên tâm đi về. Nhưng nhìn thấy bàn tay mẹ lén lau nước mắt, con nhận ra mẹ vẫn không nỡ xa con.
Năm 18 tuổi lần đầu xa nhà, con đã có mẹ ở bên như thế, cẩn thận sắp xếp cho con chu toàn mọi bề. Cho đến tận lúc con tốt nghiệp, mẹ vẫn lo lắng như ngày đầu tiên con xa mẹ.
Lần đầu đi làm
Lần đầu có việc, con đã gọi về nhà ngay khi có tin. Dù không nhìn thấy, con vẫn hình dung ra được biểu cảm vui mừng và ánh mắt tự hào của mẹ ở bên kia đầu dây. Chỉ là công việc thực tập, chỉ có trợ cấp không có lương, vậy mà mẹ vui đến mức mấy hôm sau đã khoe hết với gia đình làng xóm.
Mang tiếng đi làm, nhưng con vẫn chưa làm ra tiền. Thời gian ấy chi phí sinh hoạt, đi lại con vẫn phải xin mẹ. Mẹ không những chưa bao giờ từ chối, mà lúc nào cũng gửi thêm nhiều hơn. Con biết, mẹ luôn chắt chiu từng đồng, nhịn ăn, nhịn mặc, nhưng luôn dặn con mua thêm đồ ăn tẩm bổ, mua đồ mới để đi làm cho chỉn chu. Con biết, mỗi lần như vậy mẹ sẽ phải chạy vạy khắp nơi, vay mượn người quen để có được đủ tiền gửi cho con.
Có thời gian con ngã bệnh, mẹ không thấy con gọi về mấy ngày liền lo lắng bắt xe lên thăm. Thấy gương mặt con nhợt nhạt, nghe con kể chuyện, mẹ miệng thì khẽ trách lớn rồi không chú ý chăm sóc bản thân, nhưng mắt thì đã ngấn nước. Nói vài câu, rồi mẹ lại xót xa con đi làm sớm khuya mà sinh bệnh. Mẹ không rành đường trên thành phố, nhưng mấy ngày chăm con ốm đều là mẹ xoay sở đi mua thuốc, đi chợ, mua đồ ăn. Chăm đến khi con khoẻ hẳn, mẹ mới chịu về quê.
Lần đầu hẹn hò
Ra trường rồi, đi làm một thời gian, con cũng dần khẳng định được mình trong công ty, đạt được vị trí nhất định. Bắt đầu có những người đồng nghiệp theo đuổi con. Lúc nghe con kể chuyện, mẹ nghĩ ngợi một chút, rồi khuyên con chuyện yêu đương đừng nên vội. Con hiểu, lúc ấy mẹ nghĩ đến chính mình khi trước. Ba mẹ đến với nhau, rồi có con khi còn quá trẻ, đến giờ mẹ vẫn luôn áy náy vì ba mẹ không có nhiều tiền, không thể cho con có tuổi thơ trọn vẹn đủ đầy. Con hiểu mẹ nói vậy vì nghĩ cho con, mẹ sợ con gái mẹ khổ.
Tuy vậy, mẹ không hề cản trở hay cấm đoán chuyện yêu đương. Khi con gặp lại và hẹn hò với người bạn thời đại học, mẹ chỉ quan tâm con có hạnh phúc không. Rồi khi hai đứa chia tay, con khóc rất nhiều với mẹ. Xót xa, mẹ ôm con vào lòng an ủi, chuyện trăm năm nào có được trong một sớm một chiều. Mẹ tin rồi thời gian sẽ cho con gặp được người thương con, một lòng muốn cùng con đi đến cuối đời.
Lần đầu sinh con
Khi biết con mang thai bé đầu lòng, mẹ lập tức chuyển đến ở cùng vợ chồng con, cẩn thận chăm con gái bầu bí. Mẹ một tay đảm nhận hết chuyện nhà, con nói thế nào cũng không chịu để con động tay. Mẹ chăm bẵm cho con kỹ càng suốt thai kỳ, mọi thứ đồ ăn, thuốc bổ đều tự bỏ tiền túi, chọn toàn đồ tốt không đắn đo.
Ngày sinh cận kề, chồng con lại thường xuyên phải vắng nhà, chỉ có mẹ xách đồ dắt con vào viện khám. Cũng là mẹ một mình đi khắp bệnh viện lo thủ tục giấy tờ, không nỡ để con đi lại vất vả.
Lần đầu vượt cạn con đã sợ hãi biết bao. Nhưng may quá, con vẫn có mẹ ở bên. Mẹ gần như không rời con nửa bước, sợ con cần gì mà không có ai giúp, cho dù chồng con đã kịp về với vợ.
Khi mệt mỏi qua đi, con tỉnh lại và thấy mẹ đang ôm bé trong tay, ngồi bên giường bệnh rơi giọt nước mắt hạnh phúc. Mẹ đã bế và ru em bé ngủ trong suốt thời gian con nghỉ ngơi.
Con nhớ khi con còn nhỏ, mẹ luôn nói, có nuôi con mới biết lòng cha mẹ. Có lẽ, phải đến tận lúc ấy, con mới thật sự hiểu được lời này của mẹ, hiểu vì sao mẹ luôn bảo vệ, lo lắng cho con mọi bề, cẩn thận dẫn dắt con đi qua từng giai đoạn trọng đại của cuộc đời. Con biết ơn mẹ vô vàn, vì những lần đầu tiên ấy, con đều có mẹ ở bên.
Con yêu Mẹ.
>>> Bài viết cùng chủ đề: